Ngày hôm nay văn phòng chẳng có việc gì cả, nhàn rỗi quá nên mình lại viết cho cậu vài dòng ...Mình chỉ biết viết ra đây thôi, bởi có nói cho cậu nghe cậu cũng chẳng hiểu được tâm sự của một đứa hâm dở như mình :)
Bọn mình quen nhau như thế nào nhỉ? Chẳng nhớ nữa, chỉ nhớ lần đầu tiên cầm nhầm cái vali của cậu ở bến xe, mình còn ngoạc mồm gào lên *** là thằng nào đây? Mình làm ở trong văn phòng hỗ trợ sinh viên VN, nên nhiệm vụ của mình là giúp đỡ và hướng dẫn cho các bạn du học sinh mới sang về cuộc sống sinh hoạt ở Hàn Quốc. Cậu cũng như bao người khác, hỏi mình cái này nhờ mình cái kia, nhờ mình đưa đi mua đồ và chỉ chỗ siêu thị...
Rồi bọn mình nói chuyện với nhau nhiều hơn, mình cũng ko rõ là từ khi nào nữa, từ những lần đi nhậu chung cậu đưa mình về, rồi có cả những ngày mình say lướt khướt nói năng như con điên dở, mình mặc sức uống say vì biết dù mình có say nát bét ko lết được thì cũng luôn có 1 người sẵn sàng cõng mình về tới nhà, thả mình lên giường và đắp chăn khóa cửa cẩn thận cho mình :) Mình nhớ lần mình nghỉ việc, ở nhà, mấy đứa gọi mình nhậu để chia tay, hôm đó cậu cũng cõng mình về, rồi mình cứ dựa vào cậu lúc nào ko hay, chỉ cần thấy tin nhắn của cậu là trả lời bất kể ngày hay đêm, bất kể mình đang ở lớp học hay đang trên xe bus
Mình biết mình thích nghe lời ngọt ngào, còn cậu thì lúc nào cũng nói những điều ngọt ngào, có thể là chỉ nói với mình, hoặc có thể đối với ai cậu cũng như vậy, mình chẳng biết nữa nhưng mình cảm thấy lòng mình đã rung động từ bao giờ rồi :)
Mình nhớ có dạo cậu thất tình, tối ngày gọi cho mình, 1 câu nhậu đi là bon mình đã gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi ở gần nhà mình, gọi 2 chai bia rồi mình ngồi đó, nghe cậu tâm sự, an ủi cậu, cảm thấy khi cậu đau thì mình cũng ko hề vui vẻ :) Ừ mình đã thương cậu mất rồi phải không?
Rồi có những ngày trời rất lạnh, mới đặt người xuống giường thấy cậu nhắn tin, mình biết cậu ko ổn, lại mặc áo ra ngoài rồi đợi cậu tới, bọn mình đi nhậu. Cậu nói với mình rất nhiều, nhắn tin tới mấy giờ sáng ko ngủ, mình cũng kiên nhẫn đọc những tin nhắn cậu nhắn, nó rất dài, nhưng mình vẫn đọc, đọc hết ko sót 1 chữ nào. Có những lúc mình cảm thấy chẳng hiểu sao mình lại như vậy nữa, thì ra thương 1 người là đau đớn thay cả phần người ta sao?
Mình cũng không rõ nữa, chỉ biết rằng, tới sau này, khi nỗi đau cậu đã vơi đi phần nào, cậu chẳng còn thân với mình nữa, không qua nhà mình ngủ cũng ko còn lo lắng mỗi khi mình uống say mà tới cõng mình về nữa :), cũng không còn mỗi ngày nhắn tin hỏi mình ở đâu làm gì, nhớ chay xe cẩn thận ăn uống đầy đủ, thậm chí khi mình buồn nhăn tin cho cậu cậu không trả lời, còn nói với mình cậu làm biếng trả lời tin nhắn lắm, nói vậy chẳng khác nào kêu mình đừng nhắn tiin nữa cậu sẽ ko trả lời đâu...Chắc mình đã ngộ nhận tình cảm và đặt niềm tin vào cậu quá nhiều nên bây giờ mới đớn đau như thế này đúng không T? Mình đúng là ngốc thật, mình tự cho phép bản thân tin là cậu lười nhắn tin, tự cho phép bản thân chờ đợi khi cậu hứa sẽ gọi lại cho mình sau, và rồi...chẳng có sau đó nữa :)
Mình chỉ toàn là tự lừa dối bản thân, thực ra là bọn mình đã thay đổi rồi có phải không, dù có trăm nghìn lí do đi nữa, mình cũng không thể chối bỏ 1 sự thật rằng cậu đối với mình đã khác xưa mất rồi :) Mình bất lực, mình chẳng thể làm gì khác được ngoài đứng đó và nhìn chúng ta đẩy người kia ra xa dần
Ừ thì thôi, hết duyên nợ rồi, chúng mình lại làm người dưng :)
No comments:
Post a Comment