Tuesday, February 26, 2019

Chênh vênh

Những rung động ở cái tuổi chẳng còn tin vào tình yêu, ko còn bất chấp tất cả giống như hồi 18 tuổi, cũng ko vì ko có được người ta mà buồn đến sống chết...
Tôi và cậu, chúng ta mỗi người ở 1 đầu đất nước, từ nhỏ lớn lên ở 2 nơi khác nhau, ko quen biết, ko điểm chung, vậy mà đột ngột lại gặp nhau ở một đất nước xa lạ, như 2 ng xa lạ và rồi trở nên thân thiết. Đó có được gọi là duyên phận không, hay đến cuối cùng chúng ta cũng chỉ như bao người khác có duyên không nợ? Gặp nhau rồi cũng sẽ lại chia xa?
Đã bao lần tự hỏi không biết mình là gì của nhau? Rồi cũng chẳng muốn thắc mắc nữa, bởi vì dường như mọi câu hỏi đều không có câu trả lời. Nếu nói là bạn bè thì đã đi xa mức bạn bè, nhưng cũng chẳng phải là gì đó của nhau cả, vậy nên chúng mình thôi không quan tâm nhau nữa được không?
Nếu có ai đó hỏi nếu không được gặp nữa tôi có nhớ cậu không? Thì chắc chắn câu trả lời là có.
Tại sao lại không nhớ được khi mà chúng ta đã cùng nhau đi qua rất nhiều ngày tháng ở thành phố này. Chúng ta đã từng làm gì cũng có nhau, đi đâu cũng đi cùng, có chuyện gì cũng nói cho nhau nghe cơ mà nhỉ :)
Thời gian không làm thay đổi mọi thứ, chỉ là chúng ta quá bận rộn và mệt mỏi để có thể quan tâm người kia như lúc ban đầu có phải vậy không?
Tôi không thể bắt cậu chạy tới nhà lúc 2h đêm vì tôi bị ốm như lúc trước trong khi 11h cậu mới tan ca nữa, cũng không thể vào 1 ngày buồn gọi cậu tới nhậu trong khi sáng hôm sau 9h sáng cậu phải đi làm, có đúng vậy không? :) Mọi nỗi buồn đều phải ở lại phía sau, vì chúng ta đã không còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ, tối ngày bám riết lấy nhau kể nhau nghe mọi vui buồn nữa đúng không? :)
Nhưng hi vọng, sau tất cả, cậu vẫn ở đó, vẫn là người ở bên tôi lúc tôi mệt mỏi, tôi cũng vậy, sẽ luôn lắng nghe và ở bên những lúc cậu cần. Không là gì của nhau, không đòi hỏi gì ở đối phương, vì vốn dĩ chúng ta đã không thuộc về nhau rồi. Nếu mỗi lúc chênh vênh quá, tôi sẽ dừng lại, những khi đó đừng thắc mắc vì sao tôi lại im lặng, hay tôi mất tích, chỉ đơn giản là tôi cần lấy lại cân bằng cho mối quan hệ của bọn mình thôi :)
Cảm ơn cậu, vì đã ở bên, quan tâm và lo lắng cho tôi nhiều như thế...

No comments:

Post a Comment